Máu và nước mắt, lẫn cùng ánh bạc của “ Nguyệt” vùi chôn vào nơi tối tăm tại bóng đêm định mệnh.Năm con người....năm dòng dõi….năm số phận,liệu có dấn thân vào lửa để tự phá vỡ vòng luân hồi tuyệt lẽ thường nhiên…?
“Bất thị ái phong trần”
Gió rung từng đợt hồi trước gia trang,nét bút lia trên trang giấy
trắng.Đôi mắt hướng vào mỗi đóa hoa hàm tiếu kia…
“Tự bị tiền duyên ngộ”
Luân hồi là đạo luật nhân gian,nhân quả tuần hoàn,số người có
hạn,trân trọng sinh mạng để sống hết mình vì bản thân….
“Hoa lạc hoa khai tự hữu thì”
Cớ sao huynh chỉ vì muội mà quyết định phí hoài quãng thời gian ngắn ngủi của mình...
“Tổng lại đông quân chủ.”
Khi cánh hoa cuối cùng rơi xuống,cũng là lúc thời gian của huynh đã hết…Tồn tại nhưng bị giam cầm,nào có khác chiếc lồng sắt đang cố giữ chân huynh chính là “Gia”, “Vọng”, “Danh” hay là… muội ?
“Khụ khụ” - Thiếu gia,người nên đi nghỉ đi – Nhũ mẫu,bà nhìn tôi với ánh mắt đầy
sầu muôn.Cố gượng cười với bà,tôi biết bà rất quan tâm đến tôi.Nhưng hà
cớ gì,lại quan tâm đến một con người sắp chết…?
- Con không sao,nhủ mẫu cứ nghỉ trước đi ! Tiếng bịch bịch trên sàn gỗ truyền động vào tận phòng ,kéo theo là hàng
loạt tiếng xô đẩy của gia đinh,tiếng thét oán của hậu vệ…Khẽ thở dài,tôi
biết chắc chắn lại là người đó… - PHONG NHI ! – “người đó” hôm nay lại lòe loẹt như thường lệ,dù đã
cao tuổi rồi mà sao vẫn còn giữ cái dáng nữ nhi. - Mẫu thân … - Đâu còn ai khác là mẹ tôi,bà luôn rần rần lên ở bất cứ
đâu. Thực là tôi hết cất nổi lời nữa,lồng ngực đang thắt lại,đập từng cơn
nhói… Bà đưa mắt nhìn tôi….cố gắng lấy lại nhịp thở bình thường,tôi ngất lịm
mất.Trước lúc chìm vào cơn mê..,,hình bóng của nhủ mẫu và mẹ vẫn thấp
thoáng trước mắt… - Bà ta đến rồi,mau đưa thiếu chủ vào phòng ! – Lời nói đầu tiên khi
thức giấc tôi nghe được,bà ta ? Cô cô sao….? Người đàn bà thâm hiểm
đó,lại muốn gì đây…Lần trước,à không…phải là mười lăm năm về
trước…chẳng phải chính bà ta đã muốn hoán đổi hài nhi chính mình sinh
ra với tôi à…Lưu Minh công chúa…đáng thương cho muội….
Cánh cửa gỗ đóng sầm vô tình,không phải vì tôi không muốn che chở cho
mẫu thân,chỉ bởi là…sau sự việc đó,tôi không được ra khỏi nhà,thậm chí là
không thể xuất hiện…vậy thì có khác gì sinh như tử…
Vừa đúng lúc,nhũ mẫu mở cửa bước vào.Bà đến bên giường tôi,đôi tay run
lên bần bật,tự nhũ nương hình như vừa gặp chuyện gì bất trắc.
- Thiếu gia,vương phi đến rồi ! Tốt nhất cậu không nên lộ diện.
Tôi gượng dậy,nắm chặt tay nhũ mẫu,gương mặt cắt không còn giọt máu
của bà làm tôi thấy phần nào bất an.
- Có chuyện gì mà trông nhũ nương hốt hoảng vậy ?
Rụt tay lại,có lẽ chính bà củng biết trong đầu tôi đang dự tính chuyện
gì.Chắc chắn,lần này vương phi – cô cô đến,không chỉ đơn giản là ghé
thăm .Tiếng ngựa hí và mã phu réo ngày càng gần hơn.Mười lăm năm
nay,than là nam nhi chỉ biêt trốn chui trốn nhủi tại Đông Khu [ khu vực
phía đông của gia phủ],hèn nhát,thế thì nào có bằng kẻ nhu nhược.Thiên
Hoàng Đại Đế trị vì hiện thời chính đích cũng là một kẻ không khác gì chữ
đê tiện.Ông ta nguyên là tên soán ngôi,lập mưu mô tàn độc,hại anh mình
bị tước quyền kế vị.Chắc chắn,sớm hay muộn,nhanh hay chậm,hệ quả
cho việc đó cũng phải trả.
-Thiếu chủ !
Giật mình,tôi sực nhớ nhũ nương vẫn còn ở đây.Sao từ nãy đến giờ bà cứ
im lìm nhỉ ? - Nhũ nương à,người chăm sóc con từ thuở bé.Từ lâu con đã xem
người như mẹ,liệu có còn chuyện gì mà người không thề tâm sự cùng
* Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự. * Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn. * Tránh spam nhảm không liên quan đến chủ đề. Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.