Chap 5: St. Elizabeth
Sáng sớm, không khí của mùa xuân lan toản khắp học viện Thánh giá Nữ hoàng. Tiếng cười đùa nói chuyện của các cô tiểu thư, tiếng vâng vâng dạ dạ của các cậu quản gia. Không khí của mùa xuân gần như đã bao chùm toàn bộ học viện nhỏ bé hơn 30000ha của chúng ta. Và rồi, không khí kia cũng im lặng khi chiếc phi cơ nhà Daidouji đáp xuống sân của học viện. Tất cả đều cúi chào những con người đang bước xuống từ trên đó.
- Hoe? Lại thế rồi! - Sakura hồn nhiên nói. Cái cô ghét nhất chính là ngày đầu tiên của năm học hội học sinh luôn được chào đón như thế này. Nó làm cho 5 cán sự của hội học sinh trở nên xa cách với các học viên khác rất nhiều. Sau cái màn nghi lễ chào hỏi và bắt tay các học viên năm nhất, các cô cũng được xả hơi. Tưởng rằng sẽ được thưởng thức cái nhàn hạ của ngày đầu tiên đi học nhưng lại có 1 vụ việc khác thu hút sự chú ý của các cô. Đó là sự xuất hiện của 1 chiếc limo đỗ lại trước học viện, từ trên xe là 1 thanh niên tuấn tú, gương mặt thu hút bất cứ ai nhìn vào. Các cô tiểu thư phái trố mắt ra nhìn kể cả 3/5 người trong hội học sinh vì 2 người đó 1 người đang chúi mắt vào game, người kia thì đang mải đọc sách, khỏi nói chắc mọi người cũng biết đó là ai. Chàng trai mới đến đã thu hút hết sự tập trung thường ngày luôn hướng về phía hội học sinh của các cô tiểu thư, kể cả các chàng quản gia cũng phải ngây người ngạc nhiên.
- Neeeeeee, ss Tomoyo, nhìn kìa! - Chiaki cố gắng thu hút sự chú ý của Tomoyo để cô rời khỏi cái máy chơi game. Phải mất khá nhiều sức cô mới có thể giựt được cái máy trong tay Tomoyo đưa cho Yanagi, quản gia của Tomoyo. Tomo nhìn vào người con trai đang làm các vị tiểu thư ngất ngây kia mà phán 1 câu xanh rờn:
- Thằng điên nào đấy?? - Không gian trở lên tĩnh lặng hơn cả và rồi các ánh mắt ngạc nhiên, “yêu mến”, sợ hãi, ngưỡng mộ đồng loạt hướng về cô tiểu thư. Trong khi đó cô vẫn ung dung đưa cái tách đã rỗng cho quản gia của mình để anh rót trà vào đó. Sau khi uống xong tách trà, thư kí hội học sinh đứng lên, mắt không nhìn ai, tuyên bố. - Đến giờ rồi, tất cả đi tới hội trường!
Hội học sinh lần lượt đứng lên và đi trên con đường 2 bên được trồng hoa hồng, lối đi được trải thảm đỏ tiến về phía lâu đài mà dùng làm hội trường. Các cô tiểu thư khác cũng bắt đầu đi theo sau, với dáng vẻ khép nép. Đúng là khi không có tiểu thư “Elizabeth”, Tomoyo là người cao nhất mà, nếu cãi lại mệnh lệnh chỉ có nước bị đuổi học thôi. Chàng trai trẻ cũng theo đám tiểu thư đi về hướng đó, dù gì anh cũng phải hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao trong nửa năm học còn lại ở đây mà. Hội trường là nơi tổ chức các hoạt động lớn nhỏ của học viện. Nó là 1 phòng khiêu vũ của lâu đài, diện tích có thể chứa tới gần 5000 người (học sinh trong trường tính luôn quản gia chưa đạt con số này đâu). Căn phòng được trang trí hết sức đơn giản, trên tường là bức họa của nhà danh họa nổi tiếng thời trung cổ Leonardo da Vinci - “bữa ăn cuối cùng”, “Thánh mẫu Benois”.... nhìn rất sang trọng, ngoài 1 bục sân khâu ra thì không còn gì nữa. Trên sân khấu có 6 chiếc ghế, 5 cho hội học sinh và 1 cho hiệu trưởng Eto. Sau khi tất cả các tiểu thư ổn định vị trí và xếp thành hàng đúng theo phân loại kí túc thì 1 người phụ nữ trẻ tuổi bắt đầu phát biểu. Bà mặc bộ đồ của các sơ trong tu viện có điều nó không có màu đen mà lại là màu trắng sữa. 5 đại biểu của hội học sinh trong bộ đồng phục của cấp “platium” đã yên vị và chờ nghe các thông báo.
- Chào mừng các em quay lại St. Elizabeth! - sơ Eto giang tay ra, mỉm cười nói với các cô tiểu thư bên dưới với vẻ mặt phúc hậu và vô cùng hiền từ. Sau đó là 1 tràng giang đại hải những điều “biết rồi khổ lắm nói mãi” của mọi năm. - Năm nay có 1 điều đặc biệt đó là....trường chúng ta có 1 giáo viên mới sẽ đến đây giảng dạy trong vòng sáu tháng tới, đó là Negi Springfield! - Bà mỉm cười nói. Vừa dứt lời thì chàng trai mà bị ai đó chửi là điên bước lên bục giảng làm các cô tiểu thư 1 lần nữa bị ngất ngây. Nhiều người còn ngất tại chỗ. Và với 1 nụ cười tỏa nắng, thầy giáo mới đã làm cho hơn chục người xỉu vì ngây ngất. Không chịu nổi cảnh các tiểu thư cứ hộc máu liên tục, Michiyo lại phải đứng dậy, cô tiến lại gần bục phát biểu và lên tiếng:
- Như mọi người đã biết, truyền thống của trường chúng ta là 1 năm sẽ có nữ hoàng và hoàng đế. Hoàng đến năm nay là Kuran Kaname bên St. Henri, cơ sở kia của trường chúng ta, và nữ hoàng năm nay là Tomoyo Daidouji, hôn thê của “hoàng đế”. - Câu nói vừa dứt thì số nữ sinh còn lại há mồn trợn mắt. Sao lại là hội phó hội học sinh mà không phải tiểu thư “Elizabeth” đời thứ 48 chứ. Cách cổng hội trường bật mở, 1 nam sinh mặc bộ vest trắng nổi bật xuất hiện, bước lên. Tomoyo ngồi bắt chân chữ ngũ cũng bắt đầu đứng lên, cô đưa tay đặt lên tay anh. Và theo truyền thống, Kaname và Tomoyo cùng lúc thóa ruy băng và ca-vát của mình ra. Tomoyo khéo léo thắt ca-vát cho Kaname, Kaname nhẹ nhàng thắt nơ dải ruy băng trên cổ Tomoyo. Nhìn cảnh tượng ấy mà Yanagi cảm giác có cái gì đó không ổn định trong tâm trạng mình, đáng lẽ anh phải mừng cho tiểu thư nhưng vì sao anh lại thấy khó chịu vậy nhỉ? Cả hội trường mắt chớp chớp đầy hy vọng khi buổi nghi lễ bước vào giai đoạn quan trọng nhất, Tomoyo khẽ kiễng gót lên, hôn nhẹ vào môi anh. Kaname nhắm mắt, nhẹ nhàng mỉm cười, chấp nhận nụ hôn của cô. Bao nhiêu con mắt long lanh, rơm rớm nước mắt trước khung cảnh vô cùng “lãng mạng”. Nhưng không ai biết rằng, trên cành cây cách đó không xa, có hai cô gái đang ngồi uống trà. Cô gái bé nhỏ với mái tóc màu nâu đen lè lưỡi nhìn cặp đôi rồi lại nhấm nháp tách trà hoa nhài của mình.
- Ghê quá. Ta đang uống trà mà.
Cô gái kia hất nhẹ mái tóc màu bạch kim của mình, nói lễ phép.
- Giờ em hi vọng công chúa đã hiểu cảm giác của bọn em khi chúng ta còn ở Mahora.
Trong khi đó, 2 con người đang làm biểu tượng kia thì ôm nhau. Kaname mỉm cười đắc thắng thì thầm vào tai cô:
- Thêm 50$ cho nụ hôn này nhé! Mi nợ ta nhiều đấy. - Tomoyo quay lại nhìn tên hôn phu đáng chết kia. Cô mỉm cười thánh thiện rồi, rồi đá cho Kaname 1 cái đến là đau rồi mỉm cười với toàn bộ học sinh bên dưới. Vậy là tất cả bắt đầu.
~*~*~*~- Thầy Negi, thầy có thật là đã tốt nghiệp đại học năm thầy mới chỉ có 10 tuổi không???
Một nữ sinh trong lũ tầm một trăm người đang vây quanh người thầy giáo mới đến ngày hôm nay hỏi lớn.
- Uk`
Trước khi Negi kịp nói thêm điều gì thì những cô gái còn lại cứ tiếp tục hỏi dồn dập. Đến nỗi anh nghe còn không ra được câu nào.
- Thầy thích nhất màu gì?
- Thầy có người yêu chưa ạ?
- Thầy có dạy lớp em không?
Negi cảm thấy hơi chóng mặt. Từ khi sinh ra, anh vốn đã không thích sự chú ý rồi. Nhưng không hiểu sao anh cứ đi đến đâu, con gái bâu quanh đến đấy. Trời đất ơi, lúc này không hiểu cô gái mà anh đang muốn gặp nhất đang ở đâu nhỉ? Các cô gái đặt câu hỏi cho anh ngày càng dồn dập mãi cho tới khi.......
- Các cô tránh xa anh ý ra cho tôi! – 1 thanh âm trong trẻo vang lên từ 1 cô gái với mái tóc màu nâu đen đang đứng bên ngoài đám đông làm cho mọi con mắt đều đổ dồn về phía đó. Rồi dĩ nhiên là không ít con người mở to mắt và ngạc nhiên.
- Sao Sakura Hime lại quen thầy Negi?? - 1 cô nữ sinh nói lên mọi câu hỏi của mọi con người đang vây quanh Negi.
Cô gái kia mở to mắt- HOE? Tên tôi đâu phải là...- câu nói bị cắt ngang đột ngột khi tất cả các nữ sinh cúi người kính trọng với Michiyo và Yanagi đang tiến thẳng đến gần cô gái.
- Em đi đâu vậy Sakura?? Em có biết em chỉ cần biến mất mấy phút là y như rằng Tomoyo gây án mạng không?? - Vừa rứt lời chúng ta đã có thể thấy trận võ mồm của Ryu và Tomoyo phá tan không khí im lặng. Chiaki lon ton cầm máy quay thu lại tất cả các cảnh, miệng nói 1 câu: “ Cái này post lên Youtube thì hay phải biết!”. Đang cãi nhau dở thì Tomoyo nhìn thấy cô gái có mái tóc màu nâu đen kia. Cô vội chạy đến bên cô gái đó rồi ôm chầm lấy.
- HOE??? - cô gái kia lại thốt lên.
- Mới nhuộm tóc ak`? Xinh ghê nha!!!!!!!!!!!! Thế này sẽ hợp với mấy bộ váy mình mới thiết kế lắm nha!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Tomoyo giựt lại cái máy quay trên tay Chiaki và hướng nó về phía cô gái lạ mặt kia. Cả trường không ai nói năng gì vì đã khá quen thuộc với cảnh tượng này hàng ngày.
- Xin lỗi nhưng cô là ai?? - Cô gái lên tiếng. Và tất cả mọi người sững lại. Độ tưng tửng của Sakura Hime cả trường đều có nghe qua nhưng chả nhẽ hôm nay cô tiểu thư này bị gạch rơi vô đầu rồi hay sao mà cả cô bạn thân cũng không nhớ. Negi thoát ra khỏi đám đông, kéo cô gái vào lòng mình, ôm.
- Tiểu thư, chắc cô nhận nhầm người, đây là hôn thê của tôi!- Cả trường sững tập hai. Hàng loạt người nhất xỉu vì câu nói của vị thầy giáo vừa nói. Hội học sinh thì đứng chết chân không nói được câu gì....Sakura có hôn phu sao họ không biết.
- Sakura, điều chàng trai này nói có đúng là sự thật?? Anh tưởng em chung tình với người mà tất cả chúng ta đếu biết là ai đấy?- Ryu lên tiếng, nhìn cô gái bằng ánh mắt khó hiểu. Đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì tất cả nghe tiếng chai nước rơi xuống đất, Shion đang đứng chết chân nhìn. Tất cả những gì anh vừa nghe là thật sao. Tiểu thư của anh, người con gái anh yêu mới nhờ anh đi mua chai nước mà quay lại đã thành ra như thế này. Anh chỉ muốn đến và đấm cho cái tên thầy giáo kia 1 trận. Michiyo phát hiện ra có điều bất ổn liền lên tiếng.
- Tất cả học sinh trở về Kí túc xá nhanh lên!- Câu nói vừa được thoát ra tất cả các tiểu thư và quản gia theo hàng lối trở về kí túc của mình y lệnh. Tomoyo hình như bị sốc rất lớn, cô không nói được gì, phải để cho quản gia dìu mình đến chỗ cái ghế gần đó nhất mà ngồi xuống. Tất cả mọi người vừa khuất thì Shion không nói năng gì, lao đến cầm chặt cổ tay của Sakura, kéo cô về phía mình.
- Tiểu thư đi với tôi! Cô hãy giải thích đi!- Grey cảm thấy Shion đang rất kích động liền kéo anh về nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt tay của cô gái.
- ANH LÀ AI??- cô gái hoảng hốt kêu lên- Bỏ tay tôi ra, đau!- Cô gắt lên. Negi cảm thấy không thể nói chuyện bằng lời với người này, chưa kể anh cảm giác người đó chắc chắn sẽ làm hại cô gái anh yêu. Anh lẩm bẩm câu nói gì đó bằng tiếng Latin mà hầu như không có ai nghe thấy, có nghe thấy chưa chắc đã hiểu được:
- Sis mea pars per decem secundas ministra Negii Sakura Kaou Li rastel ma scir magister. – Tomoyo như người mất hồn nghe câu đó lập tức lẩm bẩm ngồi dịch, lôi con iPhone 4S ra dùng chức năng từ điển để dịch
- Thiết lập khế ước trong mười giây cho Minister magi Sakura Kaou Li của magister Negi - Cô dịch ra xong cũng là lúc toàn bộ cơ thể cô gái mà ai cũng nghĩ là Sakura Hime kia tỏa lên 1 ánh sáng màu hồng nhạt, cô ấy lườm Shion bằng ánh mắt hình viên đạn.
- Nếu anh không bỏ ra thì tôi sẽ bắt anh phải bỏ vậy. – Cô lạnh lùng nói trước khi kéo mạnh tay mình lại, khiến Shion mất đà và ngã về phía cô. Ngay lập tức, cô dùng tay còn lại đập mạnh vào tay anh, làm anh đau đớn mà bỏ tay cô ra. Rồi cô nhanh chóng tung một cước bằng chân trái. Trước khi mọi người kịp định thần thì Shion đã bị đá bay.
(Lady and gentleman, đây là Cherry Blossoms của forum chúng ta =))) Chợt Sakura xuất hiện theo sau là Megumi.
- HOE??- Rồi với tốc độ nhanh nhất, Sakura của chúng ta đã chạy đến bên quản gia của mình. – Các người làm gì anh ý vậy??- Cô nhìn Negi bằng ánh mắt không hề có chút tình cảm gì, nó sặc mùi tử khí.
- Neeeeeeeeeeee? Sao lại có tận 2 Sakura ở đây vậy??- Tuy Tomoyo hỏi nhưng mắt lại dính vào cái máy PSP trên tay.
- ss làm ơn tập trung cho e!~- Chiaki giựt cái máy. Tomoyo ngán ngẩm đứng dậy, Michiyo lại ngồi xuống thong thả nhấp tách trà. Cô tiến đến trước mặt Negi và cô gái kia, mặt mũi đằng đằng sát khí. Tất cả thầm nghĩ: “Có đại chiến rồi” riêng Michiyo thì lại mỉm cười đầy bí ẩn. Càng lúc càng gần, hàn khí càng lan tỏa, Negi chuẩn bị thế thủ, che chắn và bảo vệ cho cô gái tóc nâu đen và rồi.....
- Bạn làm búp bê cho tớ nhé!- Mặt mày Tomoyo hớn hở, cười thánh thiện. Và đằng sau thì Rầm! Xỉu tập thể.
- Nếu cô không phải là Sakura thì cô là ai??- Grey lên tiếng hỏi nhưng vẫn giúp Sakura đỡ Shion dậy.
- Tôi cũng là Sakura, nhưng không phải là cô ấy.- Vừa nói cô vừa chỉ về phía Sakura, tay còn lại phủi bụi cái váy mặc dù chả có vết gì cả. – Tôi là Sakura Kaou Kinomoto Amamiya Li, học sinh từ Mahora chuyển đến.- Trong lúc đó, Tomoyo và bé Chiaki đứng trầm trồ, chống cằm suy ngẫm: “Màu gì hợp với cô ấy nhỉ??”“ E nghĩ mẫu váy này hợp nè”.....Nói chung là 2 người này chỉ nói về thời trang chứ chả nói gì. Mọi người chỉ biết nhìn 2 người đó mà lắc đầu ngán ngẩm. Tomoyo nắm chặt tay Sakura Kaou, mắt long lanh đang định nói 1 câu thì Megumi im lặng nãy giờ chợt lên tiếng:
- Kawaiiiiiii! Sakura và Chibi Sakura! Sao giống thủy thủ mặt trăng thế??- Megumi lấy hai tay ôm lấy má mình, suy nghĩ xa vời.
- Yah, đồ phá đám!- Tomoyo nói rồi lè lưỡi với cô bạn của mình. Cô đang định quay về việc của mình thì từ trên trời, 1 cô gái có mái tóc bạch kim rơi xuống làm tý nữa Tomoyo không tránh kịp nhưng Yanagi đã vội ôm eo cô, kéo về phía sau. Còn “Chibi Sakura” thì tự biết đường mà lùi lại mấy bước.
- Tránh xa công chúa của tôi ra!- Cô gái mới xuất hiện lên tiếng. Mắt đầy sát khí nhìn Tomoyo đang ung dung yên vị ngồi uống trà, gương mặt lạnh lùng đáp lại sự sát khí của cô gái mới xuất hiện kia.
- Succhan!!!!!!!!!!! Em mới về Mahora lấy đồ cho chị mà đã quay về nhanh thế!! – Sakura Kaou nhảy đến, ôm chặt lấy cô gái được gọi là Succhan kia. Negi bước đến gần, cười tươi nhìn mấy cô gái.
- Hành động thật thiếu kinh nghiệm! Nếu là quản gia như cô thì chủ nhân của cô nhất định gặp nguy hiểm- Yanagi lên tiếng.
- Không hổ danh đõ bằng chính quy quản gia cấp S do chị Maria đào tạo! Trong vòng 1 tháng ngắn ngủi mà đã đạt lên cấp S rồi!- Ryu nhận xét. Đến anh cũng phải mất tới 4 năm để đạt tới cấp A. Thật không thể coi thường nhà Daidouji.
- Anh là ai mà dám lên mặt dậy đời tôi?- Succhan lên tiếng.
- Đó là quản gia trong nhà Tomoyo, cấp S đó!!- Grey rót trà cho Megumi, lên tiếng. Tomoyo mỉm cười, lau chùi kính máy quay. Thế là tháng sau ông nội cô lại mất 1 khoảng kha khá đi in bằng “xuất quỷ nhập thần” của quản gia cho Yanagi rồi. Cô mỉm cười tinh quái. Negi không thể hiểu nổi cái hội học sinh kia, sắp đánh nhau to mà vẫn có thể ung dung uống trà.....Thật là đáng khâm phục mấy con người này. Yanagi nhìn Succhan không nói gì, tiến về phía cô chủ của mình.
- Cô chủ, đến lúc về phòng rồi, cậu Kaname sẽ không hài lòng đâu!
- Cái tên trời đánh ấy thì có liên quan gì đến ta!- Cô nói với giọng trầm, ẩn trong đó là sự khó chịu đến tột độ, cô ghét hắn, cô ghét hắn, cô ghét cái tên anh họ kiêm hôn thê chết bờ chết bụi chết dẫm kia. Hắn là kẻ đáng chết, nếu không phải vì ông cô thì cô thề rằng cô đã tế hắn lên lâu rồi. Chiaki ngồi ung dung ăn bánh qui nhìn mấy người rồi chợt phát ngôn lên 1 câu:
- Hình như đó là quản gia bằng máy đời mới nhất thì phải! Nó được lập trình để trở thành 1 quản gia cấp S đó!- Zero khựng lại, bồi thêm 1 câu:
- Hay cô cũng làm 1 con như thế tặng bà chủ??- Anh lên tiếng gợi ý và đề nghị.
- Nhà khoa học tài giỏi nhất cũng không thể chế người máy bằng Satomi đâu!- Câu đấy vừa nói ra, Zero cầm sẵn cái giẻ như muốn nhét vào mồm cô bé đáng ghét kia. Cô ta không biết răng tiểu thư của anh chính là con của nhà khoa học thông minh nhất sao. Ryu biết được tâm ý của chàng quản gia tóc bạch kim kia, anh giữ bạn lại, cười trừ trước khi lại có đánh nhau. Tomoyo đưa tay lên ôm má, mặt đỏ ửng nhìn Negi. Megumi quay ra nhìn bạn, khẽ thì thầm:
- Cậu thích thầy Negi à??
- Không! Cái dáng người ấy mà đi cạnh Chibi Sakura mặc đồ lễ phục mình thiết kế cho dạ hội thì đẹp biết bao!- Cô nói rồi ôm mặt, lắc đầu, tưởng tượng đến 1 viễn cảnh xa xôi nào đó. Megumi ngồi bên không biết nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài. Hôm nay đúng là ngày giở trời, Tomoyo cũng bọn họ mắc phải bệnh phởn rồi. Tiếng chuông của lâu đài vang lên, vậy là đã đến lúc bắt đầu năm học mới chính thức. Sakura Kaou sẽ khổ trong năm học này đây. Chiaki và Tomoyo cứ bám theo cô với mục đích biến cô thành búp bê người mẫu của họ. Negi không làm gì, chỉ cười. Succhan được 2 ánh mắt thù địch vô cùng chiếu cố đến. Shion theo sau Sakura đang mỉm cười theo bên cạnh, Michiyo không nói gì, bắt Ryu khuân 1 chồng sách về phòng của cô.
- Sơ Eto nè, họ thân với nhau nhỉ??- 1 con vật màu trắng trắng, tròn tròn như cái bánh bao ngồi trong lòng bà nhìn đám người bên dưới cười đáng yêu.
- Đúng rồi!- Vị hiệu trưởng mỉm cười, ném cho con vật cái bánh quy. Tất cả tưởng như yên bình nhưng họ không hề để rằng có 1 cô gái ngồi trên chiếc xe lăn, đằng sau là 1 chàng trai mặc bộ vest trắng, ngực đeo huy hiệu vàng có chữ S. Đôi mắt vô hồn của cô hướng về 1 khoảng không xa xăm.
- Tiểu thư, quay về thôi, trời trở gió rồi!- Chàng trai mặc bộ vest màu trắng lên tiếng. Cô tiểu thư khẽ gật đầu. Chiếc xe lăn nhẹ bánh hướng cung Elizabenth mà tiến. Tất cả chỉ mới là sự bắt đầu. Sóng gió mới chỉ bắt đầu.
Tình yêu, tình bạn, hận thù, những mưu tính, quan hệ.....tất cả sắp bắt đầu.